Ye (Tuyển tập thơ)

Phan Tử Nho

– Lá

Bóng nắng, phẳng lặng, gió chẳng cuốn, lá chẳng quên Màu xanh Anh thích em đừng quên tình yêu

Em hiểu rằng lá còn xanh, vì lá Còn yêu, có gió, mưa ấm, cuộn mình trong khô héo, để cành kết trái

đợi chờ … những ngày gió, lá xa , hoa hoài niệm đang đổi thay, em nhớ anh như lá rơi trong sân em ngày nào bước đi luyến tiếc Nghe nỗi nhớ tan vỡ, chân em tan rồi chợt ngập ngừng sợ trái tim người kia.

Dòng sông

Vẫn còn dòng suối nhỏ, soi mình bên nắng. đừng nói. Những tháng năm buồn, những năm tháng mờ lặng. Trời bỗng đổ mưa và ngập lụt. Phiêu du Trần, thần tiên lưu đày, buồn vui trống vắng Đáy giang còn đây một dòng sông Em mang hạt nắng chiều về cội nguồn, uống tình mình trên vách núi, ngủ yên trên phố ams – –

Lạ

Ngày tôi gặp em, rất lạ! Nắng chợt vàng, gió nhè nhẹ. Phố Pan quanh năm, sẽ không tự mình mang đến cho em những sắc thu. Ngày gặp mặt của bạn thật kỳ lạ! Đêm chợt ấm lên, môi khô mềm. Đinh Anh đang kiệt sức và khát nước, bỗng dưng những nụ lục bình tím nổi lên. Thật kỳ lạ trong đám cưới của tôi! Không ai vui, tinh tú được kích hoạt trong tim. Thật kỳ lạ khi sống cùng nhau! Ngày này quá ngắn để kết hợp các buổi biểu diễn ít ỏi. Đêm dài đằng đẵng khó thở dưới chăn. Cả hai vấn đề này đều đầy nước mắt. Nước mắt mặn chát, sao uống mãi không cạn. Chúng tôi đã chia tay nhau ngày hôm đó, thật là lạ! Bạn sẽ luôn là tôi Trên ngôi nhà mới, là tôi. Có phải bạn không? Xa những vì saoLà một người nước ngoài. Bây giờ, kỳ lạ, con yêu!

Leave Comments